CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Bất Yếm Trá


Phan_11

"Không có." Lúc này Yến Luật không thừa nhận.

"Bàn tay anh có vết chai." Ôn Tửu cười một tiếng: "Anh đừng nói với tôi, đây là do rửa chén giặt giũ mà ra nhé."

Yến Luật đút kem đánh răng vào túi, lạnh lùng nói: "Có vết chai thì đã làm sao?"

"Cái đó nói lên rằng anh cũng không yếu đuối đến mức vừa bị người đẩy đã ngã lăn ra, nếu đoán không sai, thì những vết chai này là kết quả của dụng cụ phòng tập luyện thể thao."

Sắc mặt Yến Luật cứng đờ.

Quả nhiên bị đoán trúng.

Ôn Tửu dịu dàng cười cười, trêu chọc nói: "có phải anh muốn thử xem tôi có nhân cơ hội vô lễ hay quyến rũ anh hay không phải không?"

Cả khuôn mặt Yến Luật lập tức đỏ bừng.

Chẳng lẽ lại bị đoán trúng?

Ôn Tửu không khỏi mỉm cười: "Anh yên tâm đi Yến tiên sinh, tôi sẽ không có ý gì với anh đâu." Đi tới bên cạnh cửa, cô còn quay đầu lại cười khách sáo, nói một tiếng ngủ ngon.

Tay đầy kem đánh răng của Yến Luật đặt trong túi áo, dường như là dính chặt với nhau.

Cô vậy mà lại nói rằng cô sẽ không có ý gì với anh!

Một cơn giận không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên, vọt tới ấn đường, khiến anh có chút đau đớn.

Anh chạy đến nhà vệ sinh mở đèn trước gương lên, rửa kem đánh răng trên tay đi, sau đó hít sâu hai lần, nhìn bản thân trong gương.

Cô lại không có ý với anh.

Cô không bị cận thị chứ, không bị lòa chứ, không bị viễn thị chứ.

Cô vậy mà lại không có ý với anh!

Ôn Tửu trở lại phòng, lấy di động hẹn chuông báo bảy giờ. Đây là đang làm khách ở nhà người ta, hơn nữa lại là mùng một tết, tốt nhất vẫn là không nên ngủ nướng.

Ai biết đặt chuông báo thức căn bản chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện ra. Bắt đầu từ năm giờ, bên ngoài đã có những tiếng pháo hoa khi liên tục khi đứt quãng. Cô tỉnh ngủ, đến sáu giờ ba mươi đã không còn buồn ngủ, thức dậy mặc quần áo.

Kéo rèm cửa sổ ra, trời bên ngoài cũng không tính là rất sáng, công viên mờ mịt như bị sương mù che phủ, lờ mờ có bóng người đang tập thể dục. Lúc này, trên cầu đá cách tòa nhà nhỏ không xa phía trước có một người đang chạy tới, dáng người anh tuấn, nhịp chân khỏe mạnh, bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Ôn Tửu nhìn kỹ, ấy vậy mà là Yến Luật. Thời tiết tốt như vậy, công viên lại yên tĩnh, thật sự rất thích hợp chạy bộ vào sáng sớm. Hơn nữa hiển nhiên anh cũng có chuẩn bị, nghĩ đến cái vali hành lý cực lớn kia, đoán chứng quần áo và giày thể thao đều được mang theo bên người. Người ưa thích rèn luyện thân thể như vậy, càng chứng minh anh bị ngã lăn ra là cố ý.

Yến tiên sinh thật đúng là trăm phương ngàn kế sợ người khác thích anh, lừa bịp anh, không tiếc yếu đuối trên giường, lấy thân thử một lần.

Ôn Tửu không nhịn được mà muốn cười, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng tuấn tú của anh, cho đến khi anh lướt qua cầu đá chạy vào công viên.

Sau khi rửa mặt, Ôn Tửu đi xuống tầng, ông nội không ở dưới nhà, bà nội đang chuẩn bị bữa sáng. Ôn Tửu bước lên trước muốn giúp.

Bà nội kéo tay cô nói: "Không cần không cần, bà đã chuẩn bị xong rồi, bữa sáng cũng đơn giản thôi, sữa đậu nành, màn thầu, sữa bò và bột yến mạch, đều có sẵn cả rồi. Lúc ăn bữa sáng thì cô ba sẽ trở lại, chuyện nấu cơm cháu không cần quan tâm, cháu là khách, ở cùng với A Luật thật tốt là được rồi."

Ôn Tửu cười gật đầu, hỏi: "Ông nội đâu rồi ạ?"

"Đi tập Thái Cực Quyền trong công viên rồi, bình thường bà vẫn đi cùng ông ấy, hôm nay Hoan Hoan ở đây, bà sợ chốc nữa con bé sẽ tỉnh."

"Bà nội, bà đi đi, cháu đi xem Hoan Hoan."

"Không cần, một ngày không đi cũng không sao."

Nửa tiếng sau, Yến Luật và ông nội cùng nhau trở về từ công viên.

Giây phút mở cổng ra, Ôn Tửu lần nữa có cảm giác kinh diễm. Yến Luật mặc đồ thể thao, thực sự là khí khái hào hùng đến bức người, thân thể thon dài thẳng tắp như một cây giáo dài, hương vị nam tính quyết đoán, vẻ hưng phấn hiện lên trên hai đầu lông mày, đẹp trai đến mức khiến người ta có cảm giác không ai có thể rời mắt đi được.

Yến Luật trông thấy Ôn Tửu ở dưới hành lang, trong lòng hiện lên câu cô đã từng nói kia, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo. Nhưng mà, anh lại nhạy cảm nhận ra tia kinh diễm trong ánh mắt cô.

Yến tiên sinh đã buồn bực hơn nửa đêm, giờ tâm trạng bỗng nhiên tươi sáng hẳn lên.

Hừ, đúng là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Rõ ràng chính là ánh mắt này.

Ôn Tửu đi đến phía trước, mỉm cười chúc tết ông nội.

"Bà nội đã cho tiền mừng tuổi chưa?" Thái độ của ông cụ với cô đã thay đổi rất lớn, dáng vẻ tươi cười lại hiền lành.

Bà nội đang đứng một bên lập tức nói: "Ông xem, suýt chút nữa tôi cũng quên mất rồi." Nói xong, liền đi vào trong phòng cầm một bao lì xì đỏ tươi ra.

"Cháu gái ngoan, đây là tiền mừng tuổi."

Ôn Tửu vội vàng cười từ chối: "Bà nội, cháu đã lớn như vậy rồi, không cần phải lấy tiền mừng tuổi nữa."

"Trước mặt bà nội đây cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ thôi, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cháu đến thăm nhà, cho dù không phải là tết nhất, cũng phải cho lễ gặp mặt chứ."

Nói xong, bà nội kéo tay Ôn Tửu, đặt lì xì vào trong tay cô.

Ôn Tửu nắm lì xì trong tay, cảm giác đầu tiên chính là độ dày của nó, có lẽ ít nhất là mấy ngàn đồng, vô cùng có khả năng là một vạn. Cho nên cô lập tức khước từ nói: "Bà nội, cái này nhiều quá, cháu không thể nhận."

Cô vốn cũng không phải bạn gái của Yến Luật, sao có thể nhận tiền mừng tuổi này.

"Không nhiều, không nhiều, A Luật đã từng ấy tuổi rồi, thật vất vả ngàn dặm mới tìm được một cô gái tốt, bà nội rất vui mừng."

Từng ấy tuổi rồi... Yến Luật nhăn hai đầu lông mày lại.

Ôn Tửu nghe xong năm chữ ngàn dặm mới tìm được này, liền biết rõ mình đã đoán đúng, trong lì xì thực sự là một vạn đồng, lại càng không chịu nhận.

Bà nội nói: "Đây là tấm lòng của bà nội, lần đầu tiên gặp bao giờ cũng tặng quà ra mắt, nhập gia tùy tục, nhanh cầm lấy đi."

Ôn Tửu thực sự khó xử, quay đầu nhìn Yến Luật, mong muốn anh giải vây cho cô, nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì, thản nhiên nói: "Em cầm đi."

Ôn Tửu đành phải trước tiên nhận lấy, ý định lát nữa sẽ trả lại cho Yến Luật. Cứ cứng nhắc mà tiếp tục từ chối như vậy, cô cứ giống như không phải là bạn gái mà Yến Luật mang về nhà lần đầu tiên rồi.

Ăn sáng xong, Yến Luật liền lên tầng đánh răng.

Soi gương, anh cảm giác cho dù trên mặt mình đang có một đám bọt kem đánh răng, cũng vẫn rất đẹp trai phong độ, nổi bật giữa đám đông. Cô lại dám nói không có ý với anh, rõ ràng là lúc nhìn thấy anh, ánh mắt đã thẳng tắp rồi.

Đồ con gái miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, anh nói: "Vào đi."

Cửa phòng mở ra, Ôn Tửu đi tới, thuận tay đóng cửa lại.

Cạch, một tiếng đóng cửa nhẹ vang lên, Yến Luật cảm thấy tim mình cũng thoáng cái đập thật nhanh theo tiếng cạch đó.

Ôn Tửu cười đưa lì xì cho anh.

"Yến tiên sinh, cái này anh cầm lại đi."

Yến Luật khẽ giật mình, trong lòng có cảm giác kỳ diệu.

Vừa rồi lúc bà nội nhắc tới rằng ngàn dặm mới tìm được, là anh đã biết trong bao lì xì này có bao nhiêu tiền rồi. Một vạn đồng trong lòng Yến Luật tuy rằng cũng không coi là lớn, nhưng với công nhân viên chức bình thường tại thành phố Z, cũng là tiền lương hai ba tháng, Ôn Tửu dường như chẳng có cảm giác gì, cứ lạnh nhạt như vậy mà trả lại cho anh.

Anh không khỏi nghĩ tới lúc đi Phi Đạt Quốc Mậu, cô lại mặt không đổi sắc mà mua cho anh cái áo khoác ngoài đắt tiền kia, thật sự là không giống với điệu bộ của người chỉ được hưởng tiền lương bình thường. Thế nhưng mà, nếu như cô không thiếu tiền, vậy tại sao lại tới ứng tuyển làm bạn gái anh?

Còn có ở trong phòng làm việc ở dinh thự Khuynh Thành, cô ký xong thỏa thuận rồi mang hành lý tới, nhưng vào giây phút gặp anh, đột nhiên nói muốn nuốt lời... có vẻ như không hề để bảy mươi vạn vào mắt, nói vứt bỏ là bỏ.

Nhìn thế nào cũng không giống như cô vì tiền mà đến, vậy cô làm thế là vì cái gì?

Yến Luật hơi nheo mắt lại, nhìn Ôn Tửu: "Tại sao cô lại tới ứng tuyển làm bạn gái của tôi?"

Chương 22: Vợ chưa cưới

Ôn Tửu không nghĩ đến đột nhiên anh lại hỏi cái này, cúi đầu đặt bao lì xì chứa tiền mừng tuổi ở trên bàn sách trong phòng Yến Luật.

Cô ngước mắt lên, mỉm cười, dịu dàng hỏi ngược lại: "Vậy thì tại sao Yến tiên sinh lại phải thuê bạn gái?"

Yến Luật lạnh lùng nói: "Là tôi đang hỏi cô."

Ôn Tửu mỉm cười nhìn anh: "Anh trả lời tôi trước, rồi tôi sẽ nói cho anh biết."

Yến Luật: "..."

Đúng là phụ nữ luôn luôn không nói lý, rõ ràng là vấn đề anh đã hỏi trước, thế nhưng mà đối mặt với cái lúm đồng tiền như hoa này anh lại không thể nào tức giận được, lại càng không thể phẩy tay áo bỏ đi giống như đối xử với Úc Thiên Thiên được, anh đành phải nhịn xuống, thuận miệng nói qua loa: "Đương nhiên là vì người nhà ép cưới."

Yến Luật xưa nay vốn không phải là người nói nhiều, hơn nữa đây cũng là việc riêng của anh, anh cũng không muốn nói nhiều với người xa lạ như Ôn Tửu đây.

Ôn Tửu cười lắc đầu: "Không phải như vậy đâu."

Yến Luật nhăn mày lại, trong giọng nói có chút đề phòng: "Vậy cô cho rằng là vì cái gì?"

"Nếu như là vì bị người nhà ép cưới, nếu nhìn thấy anh dẫn theo bạn gái về, nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng mà ông nội nhìn thấy tôi, lại không hề vui vẻ chút nào, còn gọi anh vào trong phòng sách, đập bàn."

Yến Luật không nghĩ tới anh công bố lý do là người nhà ép cưới, Ôn Tửu sẽ nghi ngờ, hơn nữa lại còn chất vấn vô cùng có lý.

Mồng ba Úc Thiên Thiên sẽ đến thành phố X, có lẽ nên nói tình hình thực tế với cô, để cho cô có sự chuẩn bị, không đến mức lúc đó phải bó tay, bị Úc Thiên Thiên làm khổ.

Vì vậy, Yến Luật nghĩ nghĩ, nói luôn: "Đúng là còn có một nguyên nhân khác. Ông ngoại tôi có một đồng đội cùng vào sinh ra tử, họ Diệp, con gái ông với mẹ tôi là bạn bè thân nhất, lúc mẹ tôi qua đời, tiếc nuối lớn nhất chính là không được nhìn thấy tôi kết hôn, không thể nhìn thấy vợ tương lai của tôi. Vừa vặn cô Diệp có một đứa con gái tên là Úc Thiên Thiên, bởi vì hai nhà đã thân thiết mấy đời, mẹ tôi đã nhìn cô ta lớn lên từ nhỏ, nên thích cô ta."

Nói đến đây, Yến Luật không khỏi nhăn cho đầu lông mày nhíu lại, cảm giác giống như vô cùng phiền phức, dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Đã là ý của mẹ tôi, mọi người đều ngầm thừa nhận cô ta là vợ chưa cưới của tôi. Hai năm qua, ông ngoại vẫn luôn ép tôi làm đám cưới, tôi vẫn không đồng ý. Mồng ba là sinh nhật của ông nội, Úc Thiên Thiên sẽ tới chúc tết, chúc thọ."

Ôn Tửu nghe xong thì đã hiểu rõ, thì ra mình tới đây là để làm tấm bia chắn. Không trách được ông cụ Yến vừa nhìn thấy mình đã nổi giận, trong nhà đã có một cháu dâu mà mọi người đều công nhận, Yến Luật lại tự mình dẫn một bạn gái khác trở về, đây không phải là muốn làm loạn sao?

Ôn Tửu xoa xoa ấn đường, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Chuyện này, thực sự là có chút đau đầu đây.

Cô nhất thời chủ quan mà bị cuốn vào trong đó, bây giờ lại muốn dứt ra là chuyện không thể được.

Chả trách Yến Luật lại trả cái giá rất cao là mười vạn một ngày, hóa ra là muốn cô sắm vai kẻ độc ác đi chen ngang giành giật người tình. Hiển nhiên, Úc Thiên Thiên sắp tới thành phố X, dường như là một nhân vật khó đối phó, nếu không thì Yến Luật cũng sẽ không gióng trống khua chiêng trả giá cao như vậy để thuê bạn gái.

Đó rốt cuộc là một cô gái như thế nào? Ôn Tửu ngược lại lại hơi tò mò.

Yến Luật nói: "Được, tôi nói xong rồi, bây giờ đến lượt cô."

Chuyện ngày xưa của bảy năm trước, Ôn Tửu đương nhiên sẽ không kể lại với người xa lạ như Yến Luật, đây là ân oán giữa cô và Thương Cảnh Thiên, mà quan hệ của anh với Thương Cảnh Thiên lại không tệ, cô sẽ lại càng không nhắc tới.

Ôn Tửu tự nhiên cười, nói: "Tôi và anh đều giống nhau, cũng đều bị người nhà ép cưới. Nhìn thấy quảng cáo của anh, tôi cũng muốn đến thử một lần, dù sao tết âm lịch tôi cũng được nghỉ, cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu có thể là diễn giả thành thật, trở thành một đôi với người kia, ngược lại cũng không tệ."

Yến Luật nhíu mày không nói, trong lòng suy nghĩ về lời Ôn Tửu nói, dường như cũng không có lý do tốt hơn để giải thích mục đích của cô.

Yến Luật lựa chọn tin tưởng, âm thầm cảm thấy may mắn là chính mình vẫn luôn ra ám hiệu cho cô rằng đừng có ý gì với mình, bằng không thì kỳ nghỉ bảy ngày chấm dứt, nếu cô lừa bịp anh, vậy mới là phiền.

Ôn Tửu nhẹ nhàng cười nói: "Nhưng mà anh yên tâm, ngay từ lúc vừa gặp, tôi đã hiểu rõ rằng chúng ta không thích hợp với nhau. Tôi sẽ không có ý gì với anh."

Yến Luật sa sầm mặt.

Cô nói những lời này là có ý gì? Vừa gặp đã cảm thấy không thích hợp? Chẳng lẽ ý cô là, mặt mũi anh thế này mà cô vẫn còn chưa vừa ý? Lập tức, cơn khó chịu dâng lên tới tận mắt, Yến Luật cũng dần lạnh mặt đi.

"Sau khi Úc Thiên Thiên đến, tôi hi vọng cô có thể phối hợp thêm với tôi, để cho cô ta tin tưởng cô là bạn gái của tôi, hơn nữa là đối tượng có dự định kết hôn. Để cho cô ta hoàn toàn hết hi vọng."

Ôn Tửu gật đầu cười cười: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nhìn vào tiền lương là mười vạn một ngày, cô cũng phải giúp ông chủ Yến một tay cho thật tốt.

Yến Luật còn muốn nói thêm gì nữa, lúc này, điện thoại cố định trên bàn vang lên, Yến Luật cầm lên, ông nội nói trong điện thoại: "A Luật, huyện trưởng Tề đến rồi."

"Vâng, cháu lập tức xuống ngay."

Yến Luật ra khỏi phòng, Ôn Tửu cũng đi cùng anh xuống tầng.

Trong phòng khách, có mấy người đàn ông trung niên, đang theo thứ tự bắt tay với ông nội: "Chúc mừng năm mới, lãnh đạo." Người đàn ông đang nói chuyện khoảng hơn 40 tuổi, mặc một bộ áo lông màu vàng đất.

Ông nội cất cao giọng nói: "Chúc mừng năm mới, huyện trưởng Tề."

Ôn Tửu không nghĩ tới vị này thế mà là huyện trưởng của thành phố X, nhìn thái độ cung kính của ông với ông nội, chắc hẳn tại thành phố X, ông nội rất có tiếng tăm.

Huyện trưởng Tề trông thấy Yến Luật, đã đưa tay ra từ xa, cười nói: "Yến tiên sinh, chúc mừng năm mới, vừa trở về năm ngoái sao."

Yến Luật nắm chặt tay ông ta: "Xin chào huyện trưởng Tề, cháu vừa trở về ngày hôm qua thôi."

Ôn Tửu không nghĩ tới huyện trưởng Tề cũng sẽ tôn kính khách sáo như vậy với người còn trẻ như Yến Luật. Tiếp theo ngồi nghe bọn họ nói chuyện, cô mới hiểu được, thì ra Yến Luật đã đầu tư một hạng mục ở thành phố X. Cho nên, huyện trưởng Tề nhân dịp vội tới chúc tết ông cụ Yến, thuận tiện báo cáo lại một lượt tiến triển của hạng mục cho Yến Luật.

Ôn Tửu chuẩn bị trà xong, đặt ở trên bàn trà, thuận tiện nhìn thoáng qua Yến Luật đang ngồi nghiêm chỉnh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ xử lý công việc của Yến Luật, nghiêm túc chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, tuy nhiên vẫn khó giấu được vẻ trong trẻo và khí chất lạnh lùng trên trán, nhưng loại khí chất ôn hòa này thật đúng là hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ kiêu ngạo kia, giống như chợt ẩn đi vẻ bướng bỉnh đường hoàng, bên trong trầm ổn bình tĩnh, lại có khí thế như núi như biển.

Ôn Tửu chỉ ngồi lại một lát, rồi đi ra sân.

Bầu trời vô cùng trong xanh, so với bầu không khí của đô thị lớn, không khí tại đây như có thể dùng từ trong lành, mát rượi để hình dung, hơn nữa bởi vì trong nhà có mấy cây hoa mai, lại lan tỏa mùi hương thơm ngát thấm sâu vào ruột gan.

Nhìn những đóa hoa mai thanh khiết kiêu ngạo đã bắt đầu nở ra, Ôn Tửu không khỏi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, lúc này, cổng được mở phát ra tiếng lạch cạch, Yến Thanh Ngọc xách theo một giỏ trứng gà ta, bước vào trong nhà.

"Cô ba trở về rồi." Ôn Tửu cất điện thoại, tiến lên đỡ lấy giỏ trứng gà trong tay bà.

Yến Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, cười hỏi: "Có khách tới nhà sao?"

"Vâng, huyện trưởng Tề đang ở đây."

Huyện trưởng Tề cũng không phải là khách quý ít gặp gì, vẫn thường xuyên đến nhà, cho nên Yến Thanh Ngọc đi vào phòng khách, rất tùy ý lên tiếng chào hỏi huyện trưởng Tề, sau đó đi vào nhà bếp với Ôn Tửu.

Ôn Tửu giúp bà nhặt lấy từng quả trứng gà một bỏ vào tủ lạnh.

Yến Thanh Ngọc nói: "Bà nội cứ luôn mồm khen cháu, nói cháu làm bữa đêm giao thừa đúng là không hề kém gì so với khách sạn lớn."

Ôn Tửu nở nụ cười: "Bà nội đây là yêu ai yêu cả đường đi, khen ngợi cháu cũng chỉ vì A Luật thôi."

"Vậy cũng không đúng rồi, Úc..." Vừa nói ra khỏi miệng, Yến Thanh Ngọc đột nhiên phát hiện ra không thích hợp, vội vàng ậm ờ, thay đổi chủ đề.

Huyện trưởng Tề đã nói chuyện đến hai tiếng, trước khi đi, Yến Luật, ông nội và bà nội tiễn mấy người ra ngoài cổng. Ôn Tửu cũng đi theo sau lưng Yến Luật để tiễn khách.

Mấy người huyện trưởng Tề vừa đi, đột nhiên có người gọi một tiếng: "Cô Ôn."

Ôn Tửu quay mặt nhìn lại, không nghĩ tới người gọi mình thế mà lại là Lục Trùng, đi theo bên cạnh anh ta là Lục Bình Dũng và một người phụ nữ trung niên.

Ba người mang theo rượu thuốc và hộp quà cáp trong tay, vừa thấy Ôn Tửu đã kích động không thôi, bước nhanh đi đến gần cô.

Lục Trùng ngại ngùng cười cười: "Chúng tôi đang định đi hỏi từng nhà, không ngờ thật là may mắn, đúng lúc thấy cô đi ra."

Người phụ nữ kia một tay nắm chặt tay Ôn Tửu, nước mắt cũng tràn ra: "Cô Ôn, cám ơn cháu đã cứu chồng của bác."

Ôn Tửu xấu hổ cười: "Không có gì, mọi người quá khách sáo rồi."

Vợ chồng Lục Bình Dũng không ngừng nói lời cảm ơn.

Ông bà nội đều mơ hồ, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, càng tò mò vì sao Ôn Tửu lại có thể quen biết người trong thành phố X. Chỉ có Yến Luật biết rõ mọi chuyện.

Ông nội tuy rằng không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng thấy bọn họ quen biết Ôn Tửu, lại là đồng hương, nên nhiệt tình bắt chuyện: "Nào nào nào, mời vào trong nhà ngồi đi."

Ba người vào phòng, bỏ quà cáp xuống, liên tục cảm ơn Ôn Tửu. Ông bà nội cũng nghe rõ được chuyện gì đã xảy ra, trong chốc lát lại càng nhìn Ôn Tửu với ánh mắt khác xưa.

Đến lúc tiễn mấy người Lục Trùng xong, ông nội vẫy tay với Yến Luật, gọi anh vào phòng sách.

Yến Luật đóng cửa lại, ông nội liền giơ ngón tay cái lên: "Cháu trai thật tinh mắt, con bé này được, có dũng có mưu, lòng dạ lương thiện, ông nội bây giờ đứng về phía cháu đây."

Yến Luật nghe xong thực sự cảm thấy rất vui mừng, có ông nội ra mặt giúp đỡ, vậy đã vượt qua nửa cửa ải của ông ngoại rồi. Anh đắc ý ra khỏi phòng sách. Trên ghế sô pha, Ôn Tửu đang ngồi nói tào lao với bà nội, dịu dàng nở nụ cười, lông mi cong cong, thật sự là càng nhìn càng thuận mắt.

Anh đi qua, ngồi bên cạnh Ôn Tửu, cười cười với cô.

Ôn Tửu ngây ngẩn cả người.

Yến tiên sinh lại cười với cô sao.

Đây thật sự là mặt trời mọc từ phía tây, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, không tính mấy nụ cười châm biếm và cười lạnh thì đây là lần đầu tiên anh cười với cô.

Anh có bề ngoài tuấn tú, nụ cười này tựa như làn gió xuân ấm áp lướt qua mặt, có cảm giác như khiến người ta say rượu và muốn say, nhưng mà Ôn Tửu lại cảm thấy người như đang nổi da gà, vẫn không quên ân cần hỏi: "Anh không sao chứ?"

Nụ cười của Yến Luật cứng lại, lộ ra trạng thái im lặng. Một lúc lâu sau, ngượng ngùng nhíu lông mày lại, đứng dậy đi lên tầng.

Lúc này, Hoan Hoan trong phòng đã tỉnh, giọng nói yếu ớt gọi bà nội vào mặc quần áo cho cô bé.

Bà nội đi vào phòng ngủ, Ôn Tửu liền đứng dậy đi lên tầng ba, ngồi trên ghế trong nhà kính trồng hoa, cầm điện thoại di động lướt internet. Trong không khí yên ắng, hương hoa nhẹ nhàng bay theo gió, ánh mặt trời mùa đông ấm áp xuyên qua bề mặt thủy tinh, vương trên người cô, thật sự là nhàn nhã khiến người ta muốn thở dài.

Một tiếng phanh gấp phá vỡ sự yên lặng, tiếp theo, ngoài cửa có người nhấn chuông.

Ôn Tửu tò mò đi đến phía trước cửa sổ, thì thấy ngoài cổng, một chiếc Jeep địa hình dừng cạnh xe thương mại của Yến Luật.

Yến Thanh Ngọc mở cổng ra, một cô gái trẻ tóc ngắn đi vào trong nhà. Bởi vì cô ta không ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, cho nên Ôn Tửu không nhìn thấy mặt mũi của cô ta, chỉ thấy một dáng người cao gầy thon thả, tóc ngắn, đi đôi bốt cao, đi lại nhẹ nhàng.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Tửu, đây chính là Úc Thiên Thiên, nhưng nghĩ lại, mồng ba cô ấy mới tới, có thể cô gái này là họ hàng của nhà họ Yến, tới chúc tết ông nội.

Ôn Tửu ngồi xuống, tiếp tục xem điện thoại, còn chưa tới một phút đồng hồ, điện thoại đã reo lên.

"Cô xuống tầng đi."

Yến Luật chỉ nói một câu đã nhanh chóng gọn gàng cúp điện thoại, giọng nói trong điện thoại hơi căng thẳng so với giọng nói trầm thấp bình thường.

Ôn Tửu đi xuống, rốt cuộc đã nhìn thấy rõ bề ngoài của cô gái. Tuổi tác tương tự cô, cũng khoảng hai tư, hai lăm tuổi, mái tóc ngắn thời thượng gọn gàng, được nhuộm màu tím, son môi cũng màu tím nhạt. Màu da hơi ngăm, có đôi lông mi anh khí bừng bừng và đôi mắt trong trẻo. Vừa nhìn đã thấy cả người sáng láng, vô cùng xinh đẹp, xen lẫn chút hoang dã.

Ông bà nội đều nhiệt tình vây quanh cô ấy nói chuyện, mà Yến Luật lại đứng một mình ở đầu bậc thang, ánh mắt lạnh lùng, hờ hững im lặng.

Ông nội nhìn thấy Ôn Tửu, cười gật đầu: "Thiên Thiên, đây là bạn của Yến Luật, Ôn Tửu."

Ông nội đã lược bớt một chữ "gái".

Thì ra cô ta là Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu bỗng nhiên hiểu ra, rồi lại tò mò, sao hôm nay cô ta đã tới rồi.

Úc Thiên Thiên không hề chớp mắt nhìn Ôn Tửu đang đi xuống từ cầu thang. Cô gái được Yến Luật dẫn về trong dịp tết sao lại có thể là bạn bè bình thường?

Trên mặt cô dường như cạn sạch ý cười trong nháy mắt, ánh mắt cũng bỗng nhiên lạnh lẽo hẳn đi.

Ý thù địch trong ánh mắt sắc bén như mũi kim, Ôn Tửu đi tới bên cạnh Yến Luật.

Yến Luật vươn tay.

Ôn Tửu dường như không phát hiện ra anh, càng không phát hiện ra tay của anh, ánh mắt trong suốt trực tiếp lướt qua anh, mắt thấy sắp đi lướt qua người anh.

Yến Luật tức đến muốn phun ra một ngụm máu, cô lại dám làm hỏng chuyện vào thời khắc then chốt này!

Ôn Tửu bỗng nhiên nghiêng đầu dịu dàng cười với anh, bỏ tay vào lòng bàn tay anh, sau đó, trở tay lại nắm chặt.

Yến Luật lập tức cảm thấy trái tim mình cứ như là bị người ta nắm lấy, thoáng thịch một cái.

Anh yên lặng nuốt ngụm máu kia xuống.

Chương 23: Đấu đá

Úc Thiên Thiên nhìn chằm chặp vào bàn tay đang nắm lấy nhau của Yến Luật và Ôn Tửu, cảm xúc trong đáy mắt phức tạp mà dày đặc, quả thực khiến Ôn Tửu không cách nào miêu tả được, giống như hai ngọn lửa, bùng cháy trong đôi mắt.

Ôn Tửu cảm giác như tay mình đang bị một sức nóng kỳ quái bao quanh, không biết là bởi vì Úc Thiên Thiên cứ nhìn chằm chằm, hay là bởi vì Yến Luật nắm chặt.

Ôn Tửu vốn còn lo lắng, bạn gái của Yến Luật đột nhiên xuất hiện sẽ khiến Úc Thiên Thiên đau lòng khổ sở, nhưng giờ phút này, Ôn Tửu hiểu rõ là mình đã lo lắng thừa rồi, trong mắt Úc Thiên Thiên, lại không có chút khổ sở đau đớn nào, nhiều hơn lại là tức giận, loại tức giận bị người lạ xâm nhập vào địa bàn hoặc bị người ta đoạt đi đồ đạc nào đó.

Đột nhiên nhìn thấy cô bạn gái không biết xuất hiện từ đâu ra này, trong lòng Úc Thiên Thiên thật sự là vừa chua xót vừa tức giận, ánh mắt sắc bén đánh giá Ôn Tửu, mang theo khí thế cao ngạo, thô bạo mà hung hăng vênh váo, muốn tìm ra khuyết điểm trên người Ôn Tửu.

Chỉ đáng tiếc là, Ôn Tửu tuy rằng để mặt mộc, nhưng mặt mày cũng như vẽ, dáng người cũng không thể bắt bẻ.

Điều này lại làm Úc Thiên Thiên càng thêm tức giận.

Nếu như Ôn Tửu bình thường thì cũng thôi đi, vậy mà lại cứ xinh đẹp như thế. Nếu như Ôn Tửu béo ú một chút cũng được, vậy mà còn cao gầy hơn cô, Ôn Tửu mềm mại nhu nhược thì cũng thôi luôn, vậy mà tố chất lại cũng không tầm thường, khí thế mạnh mẽ.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring